TẦM NHÌN SACHI hướng đến mục tiêu cung cấp những sản phẩm và dịch vụ có chất lượng với giá trị vượt trội, không ngừng nỗ lực trở thành công ty dẫn đầu về thị phần, kiến tạo thêm nhiều giá trị cốt lõi bền vững. Điều này nhằm mang lại những lợi ích cho khách hàng, đội ngũ nhân viên và cổ đông của tập đoàn công ty.
Trong năm 2008, trọng tâm chính trong quá trình chuyển hóa của chúng tôi là tạo ra những đột phá về hiệu suất của các thành viên. Khi chúng tôi đã đạt được những tiến triển nhất định, chúng tôi chợt nhận ra rằng mỗi người lại có một ý niệm riêng về bức tranh
Những, công cụ của chúng tôi cung cấp cho người dùng cơ hội kiểm tra nội dung lên tới 2.000 từ. Vì vậy, với công cụ đạo văn của chúng tôi, bạn không phải cắt nội dung của mình thành từng mảnh và mắc bất kỳ lỗi nào.
Chị Trần Thị Hải Yến - tư vấn viên của Manulife Việt Nam - cũng được vinh danh là "Quản lý kinh doanh bảo hiểm mới của năm" nhờ vào thành tích xuất sắc về doanh số và tuyển dụng, cùng phẩm chất lãnh đạo, tính chuyên nghiệp và sự tận tụy với ngành. "Giải
Meta Title là gì? Meta Title là Thẻ tiêu đề là của một trang web, được hiển thị trên trang kết quả tìm kiếm cùng thẻ mô tả Description, thông tin của Title giúp người tìm kiếm quyết định có click để tới trang hay không do vậy thẻ tiêu đề nên mô tả ngắn gọn, súc tích và
D2. Quan hệ Hợp đồng. 1. Khi bạn đặt Lượt thuê, Đơn đặt của bạn là (a) với chúng tôi hoặc (b) trực tiếp với Nhà cung cấp Dịch vụ. Trong bất kỳ trường hợp nào thì: Điều khoản của chúng tôi chi phối quá trình đặt; khi chúng tôi gửi cho bạn Xác nhận Đặt xe, bạn
fGZ7Es. Tạo trang giống vầy với gia
Trên chuyến bay từ thành phố P trở về thành phố T, từ đầu tới cuối, Lăng Họa và Cù Khê Ngưng đều không nói với nhau câu nào. Thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không gần nhau. Cô vẫn vậy, luôn thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn anh thì ngồi ở góc chéo hàng đầu tiên, vị trí cách cô xa nhất. Họ đều không hẹn mà gặp, một lần nữa ăn ý lựa chọn cách thức này để nhẹ nhàng xóa bỏ mọi chuyện đã xảy ra ở thành phố P lần này, cũng giống như ở nước A lần trước vậy. Sau khi máy bay hạ cánh, vừa mở di động cô liền nhận được tin nhắn tới từ Chúc Tịnh Làm bạn giường với nhân vật đang hot trong giới chính trị có cảm giác thế nào?Lăng Họa không khỏi lắc đầu, chỉ đáp lại đúng một chữ Tịnh Mấy lần?Lăng Họa Hai bàn tay không đếm Tịnh Cậu ta là chó Teddy đấy à?Lăng Họa Cậu so sánh kiểu này không Tịnh Câu vừa rồi là Mạnh phiền phức dùng di động của mình nhắn Họa Mạnh phiền phức uy vũ~Chúc Tịnh Mặc dù mình không muốn càm ràm nhiều như một bà cô già, mình cũng biết là cậu sẽ không để anh ta sung sướng gì đâu. Nhưng Lăng Họa à, mình vẫn muốn nói thêm lần nữa, người đau khổ nhất cuối cùng luôn là cậu. Dù có thế nào, anh ta cũng sẽ không cho phép bản thân ngã ngựa vì cậu nghĩ một lúc, vốn định nhắn lại một câu "Mình hiểu rồi", nhưng nhìn thấy xe của Cù Khê Ngưng đã xa khuất, cô vẫn cúi đầu nhắn lại một câu khác. Lăng Họa Không sao, sắp kết thúc xong, cô cất di động đi, day day đôi mày, rồi cũng ngồi lên một chiếc xe khác trở về Berker Palace. Vừa tới nơi, không ngoài dự đoán, GKang lập tức gọi cô và Cù Khê Ngưng tới họp để báo cáo tiến triển chuyến công tác đến thành phố P. Vào trong văn phòng của GKang, cô thấy Cù Khê Ngưng đã ngồi sẵn trước bàn họp. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh hơi sáng lên, nhưng khuôn mặt lại bày ra biểu cảm lạnh nhạt hơn cả thường ngày. Trái tim cô chợt nhói lên chua xót, nhưng cô vẫn nhìn GKang, nở một nụ cười chừng mực. Toàn bộ báo cáo đều do Cù Khê Ngưng phát biểu, cô hầu như không cần lên tiếng chút nào. Cùng lắm cô chỉ giúp anh bổ sung đôi ba câu nếu GKang có đặt câu hỏi. Mà nghe xong báo cáo của Cù Khê Ngưng, GKang cũng nở một nụ cười mãn nguyện không chút giấu giếm. "Chase." GKang đặt bản báo cáo xuống, vỗ vai anh "Thật sự làm rất tốt". "Nên làm thôi ạ." Cù Khê Ngưng khẽ cúi đầu "Cũng rất cảm ơn Rene đã giúp đỡ". "Rene." GKang quay sang cô, giơ ngón cái lên trước mặt cô "Cô đã trở thành thư ký khét tiếng trong Berker Palace rồi, tuyệt lắm, tuổi trẻ tài cao". "Đây cũng là việc tôi nên làm." Sau khi lịch sự đáp lại, cô liếc nhìn Cù Khê Ngưng "Đúng rồi GKang, có thứ này tôi muốn đưa cho ông". "Vậy tôi xin phép đi trước." Cù Khê Ngưng cúi đầu thu dọn tài liệu "GKang, ngày mai tôi sẽ tiếp tục bàn bạc với ông kế hoạch sau này". GKang gật đầu với anh. GKang cầm USB lên, ngắm nghía mấy giây rồi nhướng mày nhìn cô. "Xuất phát từ việc mong muốn ông và Berker Palace được lợi cao nhất, hy vọng ông có thể nghe hết nội dung trong USB." Cô từ tốn nói "Cũng mong đây là chút công sức ít ỏi tôi có thể giúp ông". Ánh mắt GKang hơi lấp lánh "Nội dung gì vậy?". "Ông cứ nghe rồi sẽ biết." Cô cười khẽ rồi cũng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng làm việc của GKang. ... Bảy giờ sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Paul, bảo cô đúng tám giờ tới Berker Palace gặp ông. Đọc xong tin, cô bỏ di động sang một bên, những suy nghĩ vốn đang mơ mơ hồ hồ bỗng trở nên rõ nét. Tình huống này tới nhanh hơn cô dự liệu. Cũng khó trách, sau khi nghe đoạn ghi âm, sao GKang có thể nhẫn nhịn thêm một ngày nào? Chắc chắn sẽ lập tức cho gọi Paul. Và Paul một khi bị gọi đến, tự nhiên cũng sẽ tìm cô. Trước khi vào phòng làm việc của Paul, cô hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa. Paul giúp cô mở cửa ra từ phía trong, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa lúc này không chút cảm xúc nào. Tới giây phút này cô ngược lại không thấy sợ hãi nữa. Cảm giác ngày trước khi đối đầu với Ken lại ùn ùn kéo tới. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô đã không còn sự do dự và sợ hãi nữa. Thì ra cô đã được tôi luyện đến mức này rồi sao? Bây giờ mỗi lần đứng nhìn mình trước gương, cô luôn cảm thấy mình và một Cù Khê Ngưng trước đây cô từng ghê tởm càng ngày càng giống nhau. "Sáng nay GKang bật cho tôi nghe một đoạn ghi âm." Paul ngồi xuống sofa, khẽ lên tiếng "Bên trong là nội dung cuộc đối thoại giữa Mark và tôi trong chuyến thăm nước A". Cô im lặng đứng nguyên tại chỗ. "Rene, là cô phải không?" Ánh mắt Paul khóa chặt cô lại "Cô chỉ cần trả lời, phải hay không phải". "Phải." Paul hơi kinh ngạc, há hốc miệng, hai tay chống cằm "Cô đúng là thành thực". Cô bật cười. "Còn nhớ khi được tôi phỏng vấn, cô đã nói gì không?" Paul nhắc lại nguyên văn, không sót một từ "Tôi nguyện dành ra gấp mười vạn lần tinh lực so với bây giờ để trợ giúp ông, chỉ cần ông chấp nhận tin tưởng tôi". "Tôi còn nhớ." "Thế nên cô vẫn có thể làm một chuyện giống như trước đây cô đối xử với Ken?" Paul nhấn mạnh từng chữ, nhìn cô chằm chằm "Lần nào cũng là vì Chase, đúng không?". Lăng Họa không ngờ Paul lại nói thẳng tên anh ra. Cô âm thầm cuộn chặt tay lại, sống lưng dần đổ mồ hôi lạnh. "Rene, vẫn là câu nói đó. Cô có lợi hại thế nào cũng chỉ là tôi của hơn hai mươi năm trước. Mấy mánh khóe đó của cô nhằm vào đâu tôi có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt cô nhìn cậu ta đã bán đứng bản thân cô. Đây là khuyết điểm trí mạng của phụ nữ. Một người phụ nữ dù giỏi giang cách mấy cũng không thể giấu giếm được tình cảm đối với một người đàn ông." Paul khoanh tay hai lại, dựa lưng ra sau ghế "Kể từ lúc cậu ta xuất hiện ở nước A để cứu cô, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình... Nhưng mà quả thực, bao nhiêu năm nay, gặp vô số người ưa nhìn, tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có sức hấp dẫn hơn cậu ta. Thế nên dù là một người phụ nữ lợi hại vẫn bị cậu ta thuần phục, tôi không bất ngờ". Cô cắn môi. "Mà cậu ta muốn gì, ngay từ đầu tôi đã nắm rõ. Từ khi cậu ta tới đây đuổi Tim đi tôi đã biết rồi." "Vậy, nếu như thế, vì sao lâu nay ông không đưa ra đối sách?" Cô hỏi. "Vì trái tim tôi quả thực không nằm ở đây." Một lát sau, Paul chợt bật cười "Rene, thật ra tôi phải cảm ơn cô và Chase lần này đã thuận nước đẩy thuyền, để tôi có thể danh chính ngôn thuận làm theo tâm nguyện của mình". Cô sững sờ, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Paul. "Cả tôi và cô đều biết hiện tại Chase đang nhắm vào vị trí của tôi, thế nên cậu ta luôn cố tình hạ thấp tôi trước mặt GKang, mục đích là muốn đuổi tôi tới nước A. Nhưng cậu ta không biết rằng thật ra tôi thật sự muốn tới đó giúp Mark. Cả đời này tôi có thể làm tới chức Phó Chủ tịch là đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không hề muốn tiến thêm. Còn tình bạn giữa Mark và tôi lại sâu đậm hơn với GKang rất nhiều. Thế nên tôi chân thành muốn rời khỏi đây tới nước A làm cánh tay phải giúp ông ấy quản lý đất nước." Lăng Họa tròn xoe mắt, không dám tin vào đôi tai mình. ... Sự tình đã chuyển hướng lệch hẳn khỏi dự tính ban đầu của cô. Cô những tưởng sau khi Paul biết cô đã bán đứng mình thì sẽ nổi trận lôi đình, đuổi thẳng cô ra khỏi cửa. Nhưng lại không nghĩ rằng tâm tư thật sự của Paul lại trùng hợp với con đường mà Cù Khê Ngưng muốn ông đi. Từ bỏ cơ hội có thể cạnh tranh chức vụ cao nhất để tới nước A làm một Phó Chủ tịch muôn đời, sao có thể chứ? "Có phải không dám tin không?" Paul mỉm cười "Ván cờ của hai người tôi đã biết từ đầu, tôi không hề ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả việc cô và cậu ta tới thành phố P... đều là vì muốn để Chase đi nốt nước cờ cuối cùng". Cô dần dần thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, trầm giọng hỏi "Lệnh của GKang là gì?". "Ông ấy muốn tôi chọn lựa có sang nước A hay không. Tôi đồng ý ngay. Tôi cũng đã liên lạc với Mark rồi, tuần sau tôi sẽ lên đường." Trái tim Lăng Họa đập thình thịch dữ dội, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. "Tôi đã gửi tin nhắn cảm ơn và chúc mừng Chase rồi." Paul lắc lắc chiếc di động của mình "Thứ Hai tuần sau, GKang sẽ tuyên bố cậu ta sẽ trở thành người kế nhiệm tôi". Cô nhìn Paul, gần như không biết câu sau nên nói gì. Cục diện này cô vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần lưới rách cá chết. Nhưng thật không ngờ kết quả lại nhẹ nhàng như vậy, còn tránh được một cuộc chiến đổ máu. "Rene." Lúc này Paul đứng bật dậy khỏi ghế, đi về phía cô "Tôi biết cô dốc hết tâm sức giúp đỡ Chase là vì tình cảm dành cho cậu ta. Nhưng tôi nghĩ cô còn hiểu rõ hơn tôi mọi thứ tình cảm trong Berker Palace này đều không đáng một xu. Một khi cậu ta ngồi lên được vị trí mong muốn sẽ lập tức bỏ rơi cô". Trầm ngâm giây lát, cô đáp "Có lẽ ông sẽ cho rằng tôi u mê cố chấp, nhưng đối với tôi, anh ấy là người xứng đáng ngồi lên vị trí ấy nhất". Thân là thanh kiếm của anh, tay cô cũng đã dính đầy máu tươi rồi. Hoặc có lẽ thứ luôn chống đỡ để cô chiến đấu, ngoài thứ tình cảm rẻ mạt ấy ra còn là sự tự tin không lý do cô dành cho anh ngay từ ban đầu. Dù anh tuyệt tình, lạnh lùng cỡ nào, thì ở trong lòng cô, từ đầu tới cuối cũng chỉ có anh đủ tư cách trở thành người nắm địa vị quyền lực nhất. Năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này khiến anh từ lâu đã trở thành vị vua duy nhất trong lòng cô. Mà cô, chỉ muốn phò tá vị vua đẹp nhất trong mắt mình lên ngôi. Paul nhìn cô chăm chú một lát rồi nói "Vậy thì, bây giờ cậu ta đã rất gần vị trí ấy rồi". "Thế nên, tôi tự tay giết người mình cũng không uổng công vô ích." Cô cười khẽ "Dù nói thế nào, cũng chúc mừng ông đạt được tương lai mà mình mong muốn. Mấy ngày tới, tôi cũng sẽ giúp ông cùng gia đình làm xong xuôi các thủ tục di dân tới nước A". Nói xong, cô chuẩn bị quay người rời đi. Sau khi trải qua sự phản bội đã được dự liệu trước, cô vẫn cảm thấy Paul có lẽ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa. "Rene." Ai ngờ được Paul bỗng gọi giật cô lại "Thật ra, cô vẫn còn một sự lựa chọn khác". Cô quay đầu lại. "Nếu cô không muốn làm thanh kiếm bị cậu ta vứt bỏ sau khi lên ngôi vua thì cô có thể lựa chọn cùng tôi tới nước A. Sau khi Lina qua đời, Mark vẫn luôn tìm kiếm một thư ký như cô, hơn nữa ông ấy cũng đã biểu đạt ý nguyện này với tôi." Paul nhìn cô chăm chú "Sự bất trung của cô dành cho tôi chỉ kiến tạo trên nền tảng tình yêu với một người đàn ông khác, còn về phương diện công việc không có gì để bắt bẻ. Cô hãy chọn đi, tiếp tục làm thành kiếm của một người đã định sẵn sẽ bỏ rơi cô hay làm cánh tay phải của một người có cùng địa vị như thế, hơn nữa còn cho cô một quyền lực vô hạn?". "Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ." *** Khi cô ra khỏi Berker Palace đã là hơn mười giờ tối. Cả gia đình Paul cần hoàn thiện thủ tục di dân. Dù là Paul, vợ ông, hay các con thì cũng đều phải làm xong trong vài ngày ngắn ngủi. Nói chuyện với Paul xong, cô chưa hề ngơi nghỉ công việc và các cuộc điện thoại, tới giờ này mới miễn cưỡng được coi là xong công việc ngày hôm nay. Ăn đại một bát mỳ bên đường xong xuôi, cô cũng không bắt xe mà đi bộ một cách yên lặng, không mục đích trên đường. Đi mãi đi mãi, chẳng biết đã qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên, cô bất ngờ đã tới một nơi mình hoàn toàn không ngờ đến. Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, như có thứ gì vừa rơi ầm ầm xuống khỏi đôi mắt cô, không còn một gợn sóng nào nữa. "Thật ngại quá, tôi có thứ này phải giao tận tay cho Chase, anh ấy bảo tôi mang tới." Cô đi tới trước cửa căn biệt thự cao cấp, nói với người chịu trách nhiệm quản lý các vệ sỹ đứng trước mặt mình "Anh chỉ cần báo lại với anh ấy, tôi là Rene". Người đó nhìn cô một lúc rồi bảo người dưới đi qua thay ca, còn mình đi vào trong nhà. Chẳng mấy chốc, đối phương đã quay về, gật đầu với cô tỏ ý cho phép cô vào. Cô mỉm cười với các vệ sỹ rồi cất bước đi lên cầu thang. Nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh, từ bên trong đã có người mở cửa ra. Cù Khê Ngưng đứng bên trong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, đeo kính, yên lặng nhìn cô. Cô đẩy cửa đi vào, trở ngược tay khóa cửa lại. Trong căn phòng yên ắng, gần như có thể nói là không có hơi thở của con người, vẫn giống như lần trước cô cùng con trai của Tạ Tu Dực tới đây, cô khóa trái cửa lại, sau đó tắt đèn đi. Ánh mắt Cù Khê Ngưng sáng lên, anh giơ tay tháo kính xuống. Đây giống như một ký hiệu khác biệt của riêng họ. Một giây sau, cô vứt túi xách và chỗ tài liệu trong tay xuống đất, đẩy anh tới bên tường. Sau khi nhanh chóng cởi cúc áo của anh, cô tiếp tục thuần thục ngồi sụp xuống, cởi khóa quần của anh. Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh trong bóng tối, thuần thục cởi quần trong của anh, ghé tới. Hơi thở của Cù Khê Ngưng từ bình tĩnh trở nên nặng nề. Loáng thoáng còn thấy từ cổ họng anh bật ra những tiếng gầm khẽ khàng. Một lát sau, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu cô để kéo mặt cô sát về phía mình. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cằm cô bắt đầu nhức mỏi, anh mới kéo phắt cô dậy, nhanh chóng hoàn thành công việc đổi vị trí, ép sát cô vào góc tường. Lăng Họa cảm giác váy của mình gần như bị anh kéo tung ra. Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã từ phía sau đột kích. Một tay anh giữ chặt eo cô, tay kia luồn qua lớp vải vòng ra phía trước, động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt. Ban đầu cô cắn chặt răng không muốn phát ra âm thanh nào, tới cuối cùng bị anh ép không thể nhịn nổi, từng tiếng ngâm nga đành bật ra. Cuối cùng khi anh rút ra khỏi cơ thể cô, cô cố đè nén cảm giác gãy rời trên eo, quay người lại, chính thức kẹp chặt lấy hông anh. "... Để em nhìn anh." Cô ôm lấy cổ anh, dường như muốn khắc lại khuôn mặt này vào trong trái tim mình... ~Hết chương 32~*Lời tác giả Dùng một câu là có thể tổng kết chương này Ngủ nhiều sẽ khỏe mạnh. Hai con người đầy kinh nghiệm sau khi tán tỉnh nhau xong có lẽ đến lúc mỗi người mỗi ngả rồi chứ? Chương sau có nên nhảy vọt tới mười năm sau, Đại đế nhìn thấy Tiểu Họa đã lấy Đốc Mẫn dẫn con gái của mình làm cameo không nhỉ? Hahahahahahah, nghĩ thôi là muốn cười...*Lời dịch giả Kiến thức mớiGiống chó Teddy Puddle được mệnh danh là loài chó "háo sắc" nhất trong các loài là loài chó có IQ cao thứ hai, rất thân thiện, rất dính người, luôn tỏ vẻ ngây thơ vô số cả những ai muốn nuôi nó đều nghĩ nó rất đáng yêu và dễ mến...Nhưng kỳ thực khi đưa nó về nhà các hành động nó làm nhiều nhất lại là... gạ tìnhvĐừng nghiêm trọng, hành động thường xuyên cọ cọ vào đủ các loại vật dụng trong nhà của nó không - hề - liên - quan - đến tình dục~Thân là một nhân vật có địa vị trong giới cún, nó chỉ làm động tác theo bản năng ấy để thể hiện sự "chinh phục", để tuyên bố địa vị cao hơn một chút của mình mà thôi.~
Lăng Họa mở to mắt nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Cù Khê Ngưng. "Em vừa đi tôi đã tìm một thư ký mới thay em, bây giờ còn ngồi đây nói cười vui vẻ với cô gái khác." Anh chống một tay lên bức tường sau lưng cô, hạ thấp giọng "Hối hận không?". Ban đầu cô chưa kịp hiểu ngay. Một lát sau, cô cười khẩy, đẩy tay anh ra rồi bỏ đi. Trở về phòng ăn, điểm tâm đã được bày lên bàn. Cô ngồi xuống chiếc chiếu Tatami, cầm thìa lên ăn bánh, nhưng tâm tư lại bay tận đâu đâu. "Tiểu Họa." Cô nghe thấy Lộ Tân Viễn gọi tên mình. "Hm?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Lộ Tân Viễn đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ai gõ cửa. "Mời vào." Lộ Tân Viễn nói. Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Người phục vụ bê vào một bát chè bánh trôi đậu đỏ, đặt trước mặt Lăng Họa "Chào cô, đây là món ngài Chase ở phòng 02 bên cạnh gọi cho cô". Sắc mặt cô và Lộ Tân Viễn đều lập tức thay đổi. Nhưng vẫn chưa hết, người phục vụ đưa đồ ngọt xong định rời đi, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì một bàn tay đẹp, các khớp xương rõ ràng bỗng chặn lại. Cù Khê Ngưng và cô gái xa lạ đó đứng ngoài cửa. Một tay anh cầm áo khoác của mình, trên cánh tay kia có một cánh tay mảnh dẻ khác. Lăng Họa nhìn thấy rõ cô gái kia đang khoác tay anh. "Hi." Lộ Tân Viễn nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng ngoài cửa, bèn mỉm cười, thật ra nơi đáy mắt không hề có chút ý cười nào "Thật trùng hợp". Cù Khê Ngưng hơi cúi đầu "Lại gặp nhau rồi". "Tôi đã gọi bánh cho Tiểu Họa rồi, anh còn tặng thêm một phần, thật là có lòng." Lộ Tân Viễn từ tốn nói "Là sếp cũ của cô ấy, anh thật sự hết lòng quan tâm tới nhân viên trước đây của mình... không giống tác phong của anh lắm". "Dù sao thì vị sếp hiện tại của cô ấy đối xử với cô ấy nhẹ nhàng như gió xuân. Là một người sếp cũ, mặc dù tôi mang tiếng xấu, nhưng cũng không muốn thua kém quá nhiều." Cù Khê Ngưng khẽ nói, nhưng mắt thì nhìn về phía cô "Ai cũng nói quần áo loại mới thì tốt, bạn bè người cũ mới vui mà". "Câu này tôi thích." Lộ Tân Viễn cười, có ý ám chỉ "Người cũ mới vui". "Có điều một thứ có tốt cách mấy, ăn nhiều cũng sẽ ngán, người cũ nhìn lâu quá rồi sẽ chẳng còn tình cảm gì." Lúc này Cù Khê Ngưng rướn môi cười "Cũng giống như việc anh vẫn tưởng cô ấy vẫn còn thích ăn dương chi cam lộ như vài năm trước, nhưng không thể ngờ cô ấy đã đổi sang bánh trôi đậu đỏ". Sắc mặt Lộ Tân Viễn lập tức trở nên khó coi. Lăng Họa im lặng nghe toàn bộ câu chuyện, ánh nhìn chuyển từ cánh tay đang khoác tay Cù Khê Ngưng sang biểu cảm mơ hồ của cô gái kia rồi tới vẻ mặt như nắm chắc phần thắng của anh. Cô bật ra mấy chữ từ kẽ răng "Cảm ơn anh". "Không có gì." Anh vỗ tay cô gái kia, tỏ ý có thể đi rồi "Chúc hai người một buổi tối vui vẻ". Cô nhìn theo bóng họ đến khi biến mất trên hành lang rồi yêu cầu người phục vụ đóng cửa lại. Cô cúi đầu nhìn bát canh đậu đỏ trước mặt mình một lúc, cuối cùng vẫn cầm thìa lên. Cho dù anh nói sai một trăm câu, thì anh cũng không đưa sai bát bánh trôi đậu đỏ mà bây giờ cô thích. Cô đã không còn muốn tìm hiểu sâu rốt cuộc vì sao anh luôn nắm rõ mọi chuyện của cô như lòng bàn tay vậy. So sánh ra, những gì cô hiểu về anh thật như muối bỏ bể. Căn phòng hoàn toàn im ắng. Lăng Họa giơ tay lên, định nói trước Lộ Tân Viễn "Anh đừng hỏi những chuyện liên quan đến anh ta, cho dù anh có hỏi, em cũng sẽ không trả lời". Ánh mắt Lộ Tân Viễn tối đi "Được". Cô "ừm" một tiếng đáp lại rồi cúi đầu ăn. "Tiểu Họa." Cô nghe thấy Lộ Tân Viễn nói "Anh có đầy đủ sự kiên nhẫn, anh càng không nỡ ép em". Cô không lên tiếng. "Thật ra vừa nãy anh muốn hỏi em sinh nhật thứ Sáu tuần sau em có sắp xếp gì không?" Cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Lộ Tân Viễn chợt nở nụ cười "Được, nếu em chưa có kế hoạch gì, anh muốn đặt trước ngày này của em được không?". Có lẽ vì nụ cười của Lộ Tân Viễn quá nhẫn nhịn cũng có thể vì hiện tại khi đối mặt với anh, cô vẫn chưa đủ cứng rắn, cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu. ... Khi về tới nhà, Chúc Tịnh ở nước A xa xôi kéo cô và Đốc Mẫn vào nhóm chat rồi gửi tin nhắn thoại. "Sao hôm nay em lại rảnh tới làm phiền bọn anh thế này?" Cô đặt di động lên bàn uống nước, nằm lên sofa, nghe chất giọng khàn khàn yêu nghiệt của Đốc Mẫn. "Được rồi, anh nghỉ chút đi, không sợ thận hư à?" Chúc Tịnh lạnh lùng mắng anh ấy một câu "Hôm nay em nghỉ, Mạnh Phương Ngôn đưa con trai ra ngoài chơi rồi". "Anh đây mà biết hư hả? Anh ấy một đêm mười lần, không thua kém Chiến thần nhà em ha~" "Một loại ngựa." "Vậy thì cũng là loại ngựa đẹp trai nhất thế giới." "Vô liêm sỉ." "Chức nữ ngàn năm." ... Cô nằm nghiêng nghe hai người nọ chửi qua chửi lại, không hề lên tiếng. "Lăng Họa." Đầu kia Chúc Tịnh bỗng gọi cô "Cậu sao vậy? Sao không nói câu nào?". "Mệt..." Cô thở dài "À cậu và Mạnh Phương Ngôn, cả Mạnh Kỳ Tịch nữa vẫn bình an chứ? Cảm giác gần đây nước A khá hỗn loạn". "Cảm ơn cậu quan tâm, không chết được đâu." Cô gái Chúc Tịnh này ăn nói thật là độc "Cậu đừng nói với mình đêm qua cậu cũng mười lần". Cô không trả lời, Đốc Mẫn bất thình lình trầm giọng xuống "Lộ Tân Viễn tới tìm em rồi, đúng không?". Cô lừa ai cũng sẽ không lừa họ, bèn đáp lại. "Hắn quay lại thừa kế Lộ Thị. Lúc ở nước A đã tìm tới Berker Palace yêu cầu đưa Lộ Thị gia nhập các tập đoàn hàng đầu. Hôm nay anh đi gặp đám bạn, họ kể lại." "Ừm." Giọng cô không cao không thấp "Lúc trước anh ấy đã tham gia buổi tiệc tuyên dương khen thưởng, sau này có lẽ cũng sẽ thường xuyên tới Berker Palace". "Hắn muốn thông qua thủ đoạn này để thâm nhập vào cuộc sống của em mà thần không biết, quỷ không hay." Đốc Mẫn cười khẩy "Thật là mặt dày". "Lăng Họa." Lúc này Chúc Tịnh từ từ lên tiếng "Cậu nghĩ sao?". "Mình chẳng nghĩ thế nào cả." Cô giơ tay lên bịt mắt "Tịnh gia, mình biết cậu định nói gì, năm xưa lúc mình bò ra nhà cậu khóc như một con chó, cậu đã từng uy hiếp mình, nếu mình dám quay lại với anh ấy, cậu sẽ nhốt mình vào lồng nhốt lợn". "Cậu biết là tốt." "Những chuyện này đều đã thực sự xảy ra. Anh ấy có lau kiểu gì cũng không lau nổi." Cô nói "Nhưng cậu bắt mình bây giờ coi anh ấy như không khí, không đoái không hoài thì mình thật sự không làm được". Dù sao cũng là người đã từng hết lòng yêu thương, nếu nói bây giờ anh xuất hiện lòng cô không gợn chút sóng nào là giả, cũng chỉ là tự lừa mình lừa người. Hiện tại đối mặt với anh, cho dù cuối cùng quyết định không chấp nhận tâm ý của anh thì anh cũng là một người cũ, một người bạn. Đầu kia, Đốc Mẫn và Chúc Tịnh nghe cô nói xong đều rơi vào im lặng. Họ vẫn là người hiểu cô nhất trên đời, thế nên họ quá rõ tâm trạng phức tạp của cô hiện tại. "Mình đi ngủ trước đây, không muốn mang chuyện này ra phá hoại tâm trạng của mọi người. Nhưng mọi người cứ yên tâm, mình sẽ không hành động khinh suất đâu." Cô cầm di động lên, chúc họ ngủ ngon. *** Thật ra Lăng Họa không thể ngờ, ngày hôm sau ở Berker Palace, cô lại nhìn thấy cô gái hôm qua gặp trong nhà hàng. Đúng lúc cô giúp Paul mang tài liệu tới cho GKang, khi sắp đi qua văn phòng của Cù Khê Ngưng thì vừa hay nhìn thấy Mục Tịnh dẫn cô gái đó đường hoàng đi vào. Mục Tịnh vô tình nhìn thấy cô, còn gật đầu. Hôm nay cô gái đó ăn mặc thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, nhảy nhót hớn hở đi vào phòng Cù Khê Ngưng, tự nhiên như mình mới là chủ nhân căn phòng đó vậy. Thật là trêu ngươi. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia có một lần, một thành viên trong ekip của Cù Khê Ngưng quên không ăn mặc nghiêm chỉnh đến làm, đã bị anh trách phạt, lập tức về nhà nghỉ việc một tuần. Đối với bản thân hay các nhân viên anh đều rất hà khắc, vậy mà hôm nay lại cho phép một cô gái ăn mặc như thế đường hoàng xông vào Berker Palace, rồi vào phòng làm việc của anh. Đây có lẽ là một mối quan hệ hơn mức bình thường? Lẽ nào là tình yêu đích thực? Cô tự cười khẩy một tiếng rồi đưa tài liệu cho Tiểu Địch, nhờ Tiểu Địch chuyển cho GKang, sau đó đi về, định đi vào phòng trà lấy nước. Vừa vào trong, cô liền nhìn thấy Mục Tịnh đang pha café. Cả một căn phòng lớn chỉ có hai người họ. Lúc này cô lùi ra cũng chẳng ra thể thống gì, đành bình thản đi vào trong. "Làm việc với Paul có thuận lợi không?" Ai bận việc người ấy, Mục Tịnh quay lưng về phía cô, lịch sự lên tiếng trước. "Khá thuận lợi." Cô trả lời "Có lẽ đã quen việc rồi". "Paul đối xử với cô không tệ phải không?" "Ừm, rất tốt." Im ắng. Rót nước xong, cô cầm cốc lên, không muốn ở lại thêm chút nào. "Nhà hàng hôm qua cô và Lộ Tân Viễn tới, Chase cũng tới." Vào lúc cô sắp đi ra, Mục Tịnh bất ngờ ở đằng sau nói một câu "Không biết hai người có gặp nhau không?". Lăng Họa nghe xong, cả người run lên. Cô suy nghĩ hai giây rồi quay người lại đối mặt với Mục Tịnh "Ý của anh là Chase biết hôm qua tôi sẽ tới nhà hàng đó?". Mục Tịnh nhún vai "Anh ấy có thể biết tất cả, chỉ cần anh ấy muốn". Cô nghiến răng "Anh ta muốn làm gì?". "Cô có hỏi tôi, tôi cũng không biết." Nhịn một lúc, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa "Cô gái đó, cô gái mà hôm qua và hôm nay đều ở bên cạnh anh ta, là ai?". Mục Tịnh mỉm cười "Cô nghĩ liệu tôi có trả lời câu hỏi này không?". "Anh không trả lời hả?" Cô khoanh tay nhìn thẳng vào đôi mắt cười của anh ta "Cũng được thôi. Vậy thì tôi sẽ khuyên GAGA không quan hệ với anh nữa. Dù sao cũng chỉ là bạn giường thôi mà, đúng không?". Cô nói xong câu ấy liền nhìn thấy khuôn mặt băng giá ngàn năm của Mục Tịnh lóe lên một chút xao động thoáng qua. "Mục Tịnh, anh cảm thấy bản thân mình cực kỳ thông minh, cảm thấy tôi không uy hiếp được anh. Nhưng bây giờ anh đúng là đang có một điểm yếu nằm trong tay tôi, không cần biết anh có coi nó là điểm yếu hay không. Mặc dù tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương GAGA, nhưng ngáng chân anh một chút thì không thành vấn đề đâu, anh tin không?" Mục Tịnh hừ một tiếng lạnh lùng "Cô học được từ Chase không ít thứ đấy". "Sư phụ đón vào cửa, còn tu hành là việc của mình." Cô nhún vai "Trước kia anh nghĩ trăm phương ngàn kế không muốn để tôi dính líu tới Chase. Bây giờ xem ra anh có tư cách gì để làm vệ sỹ của nhân dân đây?". Mục Tịnh mấp máy môi, định nói câu gì đó nhưng ánh mắt bỗng rơi vào khoảng không sau lưng cô. Lăng Họa quay người lại theo tầm nhìn của anh ta, liền bắt gặp Cù Khê Ngưng tay cầm tách café đứng dựa vào cửa nhìn họ, không biết đã nghe được bao nhiêu. ... Người này sao luôn xuất hiện như ma. Chẳng phải ban nãy anh đang ở trong văn phòng với cô gái kia ư? Cô thật sự muốn đẩy cửa xông ra trong giây lát. Nhưng Mục Tịnh nhanh lẹ hơn cô, nhìn thấy Cù Khê Ngưng cứ như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy, trao đổi ánh mắt với anh rồi rời khỏi đó trong tích tắc. Thế là chỉ một lúc sau chỉ còn lại mình Cù Khê Ngưng đứng ngoài cửa và cô – một con rùa trong hũ. "Xem ra em có lời muốn hỏi tôi." Hai ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc. Anh khoanh tay, yên lặng quan sát cô như nhìn một con hề. Tới nước này rồi, cô cũng bình tĩnh lại "Anh nghe nhầm đấy". "Thế à?" Anh từng bước từng bước tiến lại gần cô, cái bóng cao lớn che hoàn toàn ánh sáng trước mắt cô "Lẽ nào không phải em muốn hỏi... cô gái đó là ai? Và có quan hệ gì với tôi?". Cô im lặng. Anh trở tay khóa cửa phòng lại, ép sát về phía cô. Lăng Họa nhìn anh trân trân. Khi anh đi tới gần, cô giơ tay bịt miệng mình lại. Cù Khê Ngưng thấy vậy, đáy mắt chợt sượt qua chút ý cười, sau đó anh cất giọng lành lạnh "Em tưởng tôi định hôn em?". Cô cười ngoài mặt, giọng nói bật ra sau lòng bàn tay "Dù sao anh cũng có tiền án rồi". Anh nhìn cô một lúc, hơi sát lại gần rồi đưa tay mạnh mẽ gạt tay cô xuống. Lăng Họa dùng sức vẫn không đấu lại anh, nhưng đồng thời lúc ấy, cô cảm nhận được có thứ gì hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay mình. "Đi đâu cũng phải mang theo nó." Một giây sau, anh để lại câu ấy rồi bỏ đi. Cô giơ tay lên, nhìn thấy một chiếc USB nhỏ xíu, lạnh lẽo... ~Hết chương 19~*Lời tác giả Luôn cảm thấy loại tình địch như Lộ gặp Đại đế vẫn quá yếu ớt... Chương sau kích thích cao độ, mong mọi người chuẩn bị sẵn kính 3D và một trái tim ổn định... Các bạn sẽ được gặp lại rất nhiều gương mặt thân quen.*Lời dịch giả Không nói gì hết, chỉ xì poi chút thôi"Cô đừng nghe mấy lời vớ vẩn rằng phải bảo vệ Phó Chủ tịch của các cô gì gì đó mà cậu ấy vừa nói. Cậu ấy chẳng để mấy người đó vào mắt đâu. Từ đầu tới cuối cậu ấy chỉ muốn bảo vệ một mình cô thôi."
mục tiêu của tôi định mệnh của tôi review