Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Mê Vợ Không Lối Về - Chương 01. Tác giả: Chiêu Tài Tiến Bảo Chương 1: Tôi Bỉ Vỏ. "Năm ấy tôi mười sáu tuổi, hết hạn tù, được tha. Mẹ tôi lên tận nhà giam tôi, đón tôi. Nhưng chúng tôi không về Nam Định - quê hương của chúng tôi - mà dắt nhau ra Hải Phòng. Khi tôi đi tù, đoạn tang cha tôi, mẹ tôi bước đi một bước nữa. Chương 95: Quan Hệ Hợp Tác; Chương 96: Cô Ấy Là Phụ Nữ Đã Có Chồng; Truyện Mê Vợ Không Lối Về Chương 46. Chương 46: Tôi Giúp Anh. Vẻ mặt Lâm Tử Lạp mờ mịt, trong hòm thuốc không có thuốc gây tê, cho dù có thì cô cũng không dùng, cô chưa từng học y, hơn nữa thuốc Mê Vợ Không Lối Về Chương 295: Kiên quyết đến cùng Một tia sét lạnh đánh xuống đầu Tần Nhã, người phụ nữ này là ai? Trong lòng cô đã suy đoán, nhưng cô không muốn thừa nhận, Tô Trạm lại gặp mặt bạn gái cũ. Nhưng nếu không đi gặp thì người phụ nữ này là ai? Cô nắm chặt điện thoại trong tay. Truyện Mê vợ không lối về Chương 96 Mê vợ không lối về Từ chương này mình up bản dịch mới với nội dung tương tự chỉ khác tên nhân vật: Lâm Tử Lạp -> Lâm Tân Ngôn Tổng Triển Bạch ->Tông Cảnh Hạo Lâm Viên Trung - > Lâm Quốc An Trang Kha Nguyệt -> Trang Tử Khâm --- Chương 1073: Đại kết cục. Tông Ngôn Hi và Cố Hiềm đều xuống xe, Quan Kình vẫn còn ngồi trong xe, giống như quên đi tình hình lúc này, lại giống như đang hiểu được những lời mà Cổ Hiềm nói. "Chú Quan" Tông Ngôn Hi nhắc nhở ông ta một câu, ông ta mới phản ứng lại. Sau RvfWSH. Đọc truyện Mê vợ không lối về. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu “Tôi không hổi hận...” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng... Một đêm này đau đớn mà dài lâu..... Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh. chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Ngày hôm đó đúng là Lâm Tử Lạp đã ôm anh phải của anh ta thì còn của ai được chứ?Trái tim Hà Khiếu Thiên đau xót mãnh liệt, nếu như cái ngày xảy ra tai nạn đó cô đến tìm mình, thì bây giờ cô cũng không đến mức thảm hại như biểu hiện ấy ở trong mắt Tông Triển Bạch, chính là Hà Khiếu Thiên đang ngầm thừa nhận, anh cười lạnh một tiếng "Cô ấy còn rất trẻ - ""Anh thì biết cái gì!" Hà Khiếu Thiên lớn tiếng, ánh mắt anh ta hơi đỏ ửng lên, anh ta biết Tông Triển Bạch đang muốn nói gì, chắc chắn không ngoài mấy câu Lâm Tử Lạp không biết tự mới bằng ấy tuổi đã có thai, cuộc sống của cô đúng là không đứng đắn!Nhưng mà anh ta biết cô đã phải trải qua chuyện gì sao?Hà Khiếu Thiên nhìn Tông Triển Bạch từ đầu đến chân, một một vest xa xỉ trên người anh kia, chỉ sợ phải ngang với tiền lương một năm của người bình thường."Cậu ấm con nhà giàu như anh, có thể hiểu được cuộc sống của người nhà nghèo sao? Biết được cảm nhận của người không có cơm để ăn sao? Biết được cảnh bị ép đến đường cùng không còn cách nào khác sao? Anh không biết! Anh không biết cô ấy đã phải sống đến ngày hôm nay như thế nào..."Lâm Tử Lạp bám vào Hà Khiếu Thiên, rồi lắc đầu với anh ta, cô không cần ai đồng cảm, không cần ai thương hại, cô chỉ muốn cố gắng để sống tốt, chăm sóc tốt cho mẹ cô và đứa bé trong bụng là đủ rồi."Anh đưa em đến bệnh viện đi." Cô đã sắp không đứng vững nữa rồi."Được." Hà Khiếu Thiên khom người ôm lấy Tử Lạp nhìn về phía Tông Triển Bạch đang đứng sững sờ, dường như hơi bị ngoài ý muốn, cô nói với anh "Xin lỗi, tôi không thể không đi làm tiếp, nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết quan hệ giữa tôi và anh, sẽ không khiến anh bị mất mặt đâu."Tông Triển Bạch chau mày, trong đôi mắt anh có chút gợn sóng lóe lên, rồi anh nhìn lướt qua mặt cô, cô gái này.....Người ngoài không biết tình hình Lâm Tử Lạp lúc này, nhưng mà Hà Khiếu Thiên đang ôm cô lại biết rõ, hiện giờ cả người cô đang run rẩy không ngừng, thấy thế Hà Khiếu Thiên vội vàng bế cô lên xe, rồi an ủi "Đừng sợ, không chảy máu, sẽ không sao đâu."Hà Khiếu Thiên dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe đưa cô đến bệnh Triển Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa, trong đầu anh vẫn còn đang nhớ lại những điều Hà Khiếu Thiên vừa nói. Rốt cuộc thì trên người Lâm Tử Lạp có bí mật gì?Đúng là cô có rất nhiều hành vi khác muốn hiểu rõ chuyện ấy là như thế nào, nên anh cầm lấy điện thoại lên gọi sang cho Quang Kình."Đi điều tra một chút về Lâm Tử Lạp.""Điều tra cô ấy cái gì?""Tất cả."Nói xong thì Tông Triển Bạch cúp điện thoại ngay."Bạch." Tần Lộ Khiết chạy từ trong nhà hàng ra ngoài, đến gần kéo cánh tay anh "Anh vẫn còn giận em vì em không để Lâm Tử Lạp đến công ty làm việc ạ? Em biết mình sai rồi, chỉ vì em quá yêu anh thôi …. ""Không phải, chúng ta về đi." Giọng nói của anh vẫn bình thường, không có chút biểu cảm lên xuống khác thường nào giấu tâm trạng kỹ đến mức không ai có thể nhìn Lộ Khiết thì cảm thấy rất lo rồi, anh đã gọi điện thoại cho ai?Trong bệnh Tử Lạp được đưa vào phòng phẫu Khiếu Thiên thì đứng ngoài chờ đợi, khoảng thời gian chờ đợi luôn khiến người ta phải khó chịu, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía phòng phẫu một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, khi Lâm Tử Lạp được đẩy ra ngoài, Hà Khiếu Thiên vội vàng chạy đến "Cô ấy thế nào rồi?"Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống rồi nói "Bởi vì mệt mỏi quá sức, nên xuất hiện dấu hiệu sinh non, bây giờ đã không sao rồi, có điều phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy nữa đâu.""Tôi biết rồi." Hà Khiếu Thiên đẩy cô đến phòng Tử Lạp nhìn Hà Khiếu Thiên, rồi nói rất chân thành "Cảm ơn anh nhé, lần nào anh cũng giúp em."Lần nào cũng giúp cô vào lúc cô cần được giúp đỡ."Em không sao là tốt rồi." Hà Khiếu Thiên vẫn mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng như cũ."Anh trả trước tiền viện giúp em đúng không, em nợ anh trước nhé." Lâm Tử Lạp hé đôi môi khô khốc ra nói vài tiếng."Hiện giờ không cần nói đến những điều ấy, em phải nghỉ ngơi cho tốt." Hà Khiếu Thiên không thích cô khách khí với mình như trong phòng bệnh, Lâm Tử Lạp nhìn về phía anh ta "Gọi mẹ em đến đây đi."Cô không muốn tạo thêm phiền phức cho Hà Khiếu Khiếu Thiên thì cho rằng cô đang nhớ Trang Kha Nguyệt, dù sao khi còn người yếu ớt, bao giờ cũng muốn có người thân ở bên ta cầm điện thoại lên gọi cho Trang Kha Nguyệt, nói cho bà ấy biết Lâm Tử Lạp đang ở trong bệnh viện, rồi bảo bà ấy đến đây với khi Trang Kha Nguyệt nghe xong, thì sợ hãi nói "Tử Lạp làm sao thế?""Không có việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi là được, cô ấy muốn gặp cô."Lúc này Trang Kha Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một đó bà dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh Trang Kha Nguyệt tới, thì Lâm Tử Lạp bảo Hà Khiếu Thiên về trước."Đúng đấy, lại làm phiền cháu rồi." Trang Kha Nguyệt tỏ vẻ rất áy náy."Không sao mà, vậy hôm nay anh về trước nhé, mai lại đến thăm em." Hà Khiếu Thiên nhìn cô "Nghỉ ngơi cho tốt.""Ừ."Hà Khiếu Thiên vừa đi khỏi, Trang Kha Nguyệt đã ngồi ngay xuống bên cạnh giường, đắp chăn lại cho cô "Có muốn ăn gì không?"Lâm Tử Lạp lắc đầu, sắc mặt hơi không tốt vậy, trong lòng Trang Kha Nguyệt rất khó chịu."Vốn dĩ con có thể có được một tương lai rất tốt, nhưng mà, vì mẹ, con đã không đi học được, bây giờ ……"Nghĩ đến đứa bé trong bụng cô, trái tim Trang Kha Nguyệt cảm thấy đau đớn khó chịu "Con nói xem, con có thai khi đang ở nước A, nếu lỡ như sinh một đứa tóc vàng mắt xanh thì phải làm sao bây giờ?"Trang Kha Nguyệt lo lắng người đàn ông đêm đó là một người dân bản xứ."Cho dù anh ta là ai, thì đây vẫn là con của con, cũng là cháu ngoại của mẹ." Lâm Tử Lạp sẽ không cố gắng nghĩ lại chuyện đêm đó, bởi vì chuyện đêm đó đối với cô mà nói cũng chẳng tốt đẹp gì."Nước A?" Tông Triển Bạch đến bệnh viện thăm Lâm Tử Lạp, anh đang định gõ cửa, thì trông thấy Trang Kha Nguyệt đang nói chuyện với cô ở bên trong, nên không quấy rầy hai người."Ừ, mặc kệ đứa bé là da trắng hay là da vàng, đều là cháu ngoại của mẹ." Trang Kha Nguyệt cũng nghĩ thoáng hơn rồi, chỉ cần con gái bà thấy vui vẻ, thì bà bằng lòng nghe theo cô, chăm sóc cho lẽ đứa bé này cũng có duyên phận với sao cũng chỉ một lần mà đã Kha Nguyệt sờ trán cô, trong lòng không nhịn được dâng lên sự chua xót "Con gái của mẹ, phải chịu khổ theo mẹ rồi.""Cô ấy chưa bỏ cái thai của mình đi?" Càng ngày Tông Triển Bạch càng cảm thấy cô rất khó đó ở trong bệnh viện, rõ ràng cô đã bước vào phòng phẫu người vẫn đang nói chuyện, anh không tiện vào trong đó quấy rầy, nên quay người cất bước rời khỏi đi đến cửa bệnh viện, thì điện thoại trong túi anh vang lên, anh lấy điện thoại ra thì trông thấy tên hiển thị là Quang Kình gọi nhấc máy."Chuyện anh bảo tôi điều tra đã điều tra xong rồi."

đọc truyện mê vợ không lối về chương 96